Einstein tin tưởng rằng: "
Dạy cho con người một chuyên ngành thì
chưa đủ. Bởi bằng cách đó, anh ta tuy có thể trở thành một cái máy khả
dụng, nhưng không thể trở thành một con người với đầy đủ phẩm giá. Điều
quan trọng là anh ta phải được dạy để có một cảm thức sống động về cái
gì là đáng để phấn đấu trong cuộc đời. Anh ta phải được dạy về cái gì là
đẹp và cái gì là thiện. Nếu không, với kiến thức được chuyên môn hóa
của mình, anh ta chỉ giống như một con chó được huấn luyện tốt, hơn là
một con người được phát triển hài hòa. Anh ta cần phải học để hiểu những
động cơ của con người, hiểu những ảo tưởng và nhưng nỗi thống khổ của
họ để tìm được một thái độ ứng xử đúng đắn với từng con người đồng loại
của mình, cũng như với cộng đồng".
Thế giới tinh thần của Einstein không phải là một điều bí ẩn như Thuyết
tương đối của ông. Là người đơn giản và chân thành hiếm có, Einstein
thực sự không quan tâm tới tiền bạc, danh tiếng. Ông cũng không phải là
một người xa lánh xã hội, quay lưng lại với những đau khổ hay biến động
của thế giới. Trái lại, ông dấn thân tích cực vào các vấn đề của xã hội,
khi ông hiểu tiếng nói hay ảnh hưởng của mình có thể khắc phục một sai
lầm nào đó. Einstein không đòi hỏi gì từ cuộc đời ngoài tự do để theo
đuổi việc nghiên cứu về cơ cấu của vũ trụ. Ông tin tưởng vào nhân tính,
vào một thế giới hòa bình nơi những con người biết tương trợ nhau, và
ông tin tưởng vào nhiệm vụ cao cả của khoa học.
Tình cảnh của những đứa con trái đất chúng ta mới kỳ lạ làm sao! Mỗi
chúng ta đến đây như một chuyến viếng thăm ngắn ngủi. Ta không biết để
làm gì, nhưng đôi khi ta tin rằng ta cảm nhận được điều đó. Song, nhìn
từ cuộc sống thường nhật mà không đi sâu hơn,
ta biết rằng: ta đến đây vì người khác
- trước hết vì những người mà hạnh phúc của riêng ta phụ thuộc hoàn
toàn vào nụ cười và sự yên ấm của họ, kế đến là vì bao người không quen
mà số phận của họ nối với ta bằng sợi dây của lòng cảm thông.
Mỗi ngày tôi nghĩ không biết bao nhiêu lần, rằng cuộc sống bên ngoài và
cuộc sống nội tâm của tôi là dựa trên lao động của những người hiện tại
và cả những người đã chết, rằng tôi phải nỗ lực để trao lại tương xứng
với những gì tôi đã nhận được và còn nhận được. Tôi có nhu cầu sống giản
tiện và thường cảm thấy dằn vặt, rằng mình đòi hỏi nhiều hơn mức cần
thiết từ lao động của đồng loại. Tôi thấy sự khác biệt về giai cấp xã
hội là không thể biện minh được và rốt cuộc là do dựa trên bạo lực. Tôi
cũng tin rằng, một đời sống bên ngoài giản dị và không cầu kỳ là tốt cho
mọi người, tốt cho cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tôi tuyệt không tin vào tự do của con người theo nghĩa triết học. Mỗi
người không chỉ hành động vì sự thúc ép ngoại cảnh mà còn theo đòi hỏi
nội tâm. Câu nói của
Schopenhauer: "
Con người tuy có thể làm những gì mình muốn nhưng không thể chạy theo những gì mình muốn." đã hằng sống theo tôi từ thời trẻ và luôn là
nguồn
an ủi với tôi trong những lúc đối mặt và chịu đựng sự khắc nghiệt của
cuộc đời và là nguồn suối vô tận của lòng khoan dung. Cảm nhận đó đã làm
vơi đi biết bao gánh nặng trách nhiệm vốn dễ khiến ta suy sụp; nó giúp
ta không quá khắt khe với chính mình và người khác; nó dẫn đến một cách
nhìn cuộc sống mà ở đó, nhất là sự hài hước cũng có chỗ đứng của nó.
Từ góc nhìn khách quan, câu hỏi về ý nghĩa hoặc mục đích tồn tại của
mình cũng như của các sinh thể nói chung luôn có vẻ vô nghĩa đối với
tôi. Nhưng mặt khác, mỗi người đều có những lý tưởng nhất định làm kim
chỉ nam cho nỗ lực và sự phán xét của mình. Theo nghĩa này, sự thỏa mãn
và yên ấm chưa bao giờ là mục đích tự thân của tôi (tôi gọi nền tảng
luân lý này là lý tưởng của bầy lợn). Lý tưởng của tôi, lý tưởng soi
đường và luôn làm dâng đầy trong tôi niềm cảm khái yêu đời, là Thiện, Mỹ
và Chân. Không có cảm nhận về sự đồng điệu với những người cùng chí
hướng, không có sự đau đáu với cái khách quan, với cái mãi mãi không
vươn tới được trong lĩnh vực nghệ thuật và nghiên cứu khoa học, thì cuộc
sống với tôi thật trống rỗng. Những mục đích tầm thường mà người đời
theo đuổi như của cải, thành đạt bề ngoài, sự xa xỉ, với tôi từ thời trẻ
đã luôn đáng khinh.
Ý thức nhiệt thành của tôi về công bằng xã hội và trách nhiệm xã hội
luôn đối nghịch một cách cố hữu với việc tôi không có nhu cầu trực tiếp
gắn kết với những cá nhân và tập thể. Tôi đích thực là một kẻ "thu
mình", kẻ chưa bao giờ hoàn toàn thuộc về nhà nước, quê hương, bạn bè,
vâng, ngay cả gia đình thân thiết của mình cũng vậy; đối với tất cả
những mối quan hệ ấy, tôi luôn có cảm giác xa lạ khôn dứt và nhu cầu
được cô đơn; cảm giác đó càng tăng theo tuổi tác. Người ta cảm nhận
được, một cách rõ nét nhưng không ân hận, về ranh giới của sự đồng cảm
và hòa hợp với người khác. Có thể một người như thế sẽ đánh mất phần nào
sự hồn nhiên và vô tư, nhưng bù vào đó, anh ta lại luôn độc lập trước
những quan điểm, thói quen và sự phán xét của người khác, và không để
mình dễ bị chao đảo trên cái nền tảng không lấy gì làm vững chắc đó.
Lý tưởng chính trị của tôi là lý tưởng dân chủ. Mỗi người cần được tôn
trọng như một nhân cách và không ai được thần thánh hóa. Thật trớ trêu
cho số phận, chính tôi lại nhận được quá nhiều sự ngưỡng mộ và trọng thị
từ người khác - mà tôi chẳng làm gì xứng đáng hay làm gì nên tội. Điều
này có lẽ có nguyên cớ từ mong muốn không được thỏa mãn của nhiều người
trong việc muốn hiểu vài ba ý tưởng của tôi, những ý tưởng mà tôi đã tìm
được bằng chút sức lực yếu ớt trong cuộc vật lộn không ngừng nghỉ. -
Albert Einstein.
Một số hình ảnh về Albert Eistein
|
Einstein chơi violin và chuẩn bị cho buổi diễn tại trường Princeton, NJ.
|
|
|
Albert Einstein với cây guitar điện |
|
Vân Sam
(Nguồn Vietnamnet)
This is dummy text. It is not meant to be read. Accordingly, it is difficult to figure out when to end it. But then, this is dummy text. It is not meant to be read. Period.
ConversionConversion EmoticonEmoticon